Cuộc chiến cuối cùng trên đỉnh Hoa sơn

Đông tà Hoàng Dược sư là chuyên gia cung cấp giải pháp ứng dụng công nghệ thông tin, Tây độc Âu Dương Phong chuyên môn nhập hàng vi tính lậu, hàng dỏm cung cấp cho thị trường, Nam đế Đoàn Chính Hưng chuyên môn đấu thầu cung cấp thiết bị cho các dự án, còn Bắc cái Hồng Thất Công lại quan tâm đến thị trường bình dân, lượm bạc cắc để cung cấp thiết bị cho doanh nghiệp nhỏ, vùng sâu, vùng xa - còn Trung thần thông Vương Trùng Dương chính là người vạch ra chiến lược phát triển công nghệ thông tin.

Từ ngày luận kiếm trên đỉnh Hoa sơn, 5 vị này mỗi người một vẻ, chẳng ai kém ai, nên quần hào cùng xưng tụng họ thành Võ lâm ngũ bá.

Trong võ lâm ngũ bá, đối nghịch nhau dữ dội nhất là Bắc Cái Hồng Thất Công và Tây Độc âu Dương Phong. Một người chủ trương hạ giá thành sản phẩm bằng các giải pháp hợp lý, biến "tin học thành cơm bình dân" để đưa công nghệ thông tin đến với mọi người. Người còn lại hạ giá thành bằng cách nhập hàng lậu, hàng dỏm…

Ngày nọ, Hồng Thất Công trở lại đỉnh Hoa Sơn tuyết phủ, tình cờ gặp tiểu tử Dương Quá, là một nhà báo tập sự. Một già, một trẻ gặp nhau, Hồng Thất Công đem lòng cảm mến cậu bé họ Dương. Ông ngồi kể cho cậu nghe những chiêu thức kinh doanh của mình. Dương Quá cũng vô cùng quý mến lão ăn mày Hồng Thất Công, cậu nguyện ghi nhớ những điều này để viết lại trên báo cho mọi người cùng hiểu.


Đúng lúc đó Âu Dương Phong xuất hiện.

Do cơ duyên Dương Quá lại là nghĩa tử của Tây độc Âu Dương Phong. Chàng cũng đã được Âu Dương Phong truyền thụ cho một số chiêu thức võ công.

Hai kẻ thù truyền kiếp, hai bậc kỳ tài trong giới võ lâm gặp lại nhau. Cả hai cùng thét lên lanh lảnh trên đỉnh Hoa Sơn, tuyết trắng rơi lả tả. Rồi họ cùng xông vào nhau, quyết một mất một còn.
Âu Dương Phong thét: Dương Quá con, hãy nhìn cho kỹ những chiêu thức của ta thi triển với lão già nhé! Hãy ghi nhớ cho kỹ con ạ!

Hồng Thất Công cũng gầm to: Tiểu tử! Đây là cơ may cho ngươi để học võ công của hai lão già này. Hãy mở cho to mắt ra con ạ.

Quyền cước vung lên vùn vụt, gió lộng ào ào. Mỗi khi chưởng lực xuất ra là tuyết rơi đá chạy, rung động cả núi rừng. Cả hai người quấn chặt vào nhau, dùng toàn những đòn bí hiểm thượng thặng.

Trong nửa ngày trời, đôi bên đã tung ra mỗi người mười tám chiêu quảng cáo, ba mươi sáu chiêu tiếp thị. Dương Quá say sưa nhìn, tự nhủ: Được mục sở thị thi triển chiêu thức võ công như thế này giữa hai bậc đại cao thủ quả là cơ may không phải ai cũng có được.

Trời về chiều, Dương Quá lo âu gọi lớn:
  • Nhị vị đánh nhau quá nửa ngày rồi. Xin khá dừng tay để ăn uống và xả hơi chút đỉnh chứ!
Hồng Thất Công hoan nghênh, nhảy ra ngoài vòng gật đầu nói: Ăn uống đã, tốt lắm!

Thế rồi hai lão đại cao thủ cùng ngưng tay, cùng ăn với nhau, cùng ngủ say sưa một giấc.

Rạng sáng hôm sau, đôi bên lại cùng xuất chiêu. Lần này mỗi bên tung ra hai mươi bốn chiêu PR và hai mươi bốn chiêu Quản trị thương hiệu. Dương Quá vội vàng ghi nhớ những tuyệt chiêu võ học này.

Cứ thế, đánh nhau rồi ăn ngủ, suốt ba ngày ba đêm. Hồng Thất Công và Âu Dương Phong đã thi triển tất cả các tuyệt chiêu của mình, từ chiêu chiến lược kinh doanh, đến chiêu quản trị nhân sự, quản trị chất lượng…

Đêm thứ ba, Hồng Thất Công tung ra một chiêu chiến lược kinh doanh tuyệt kỹ mang tên "Bạt thảo tầm xà". Âu Dương Phong nghĩ ngợi mãi không tìm ra thế phá.

Suốt đêm ấy, Âu Dương Phong không ngủ, nằm thao thức lăn lộn cố tìm cách phá giải và đến gần cuối canh hai mới tìm ra được cách, gọi Dương Quá thức dậy bảo:
  • Ta đã có cách phá cái thế "Bạt thảo tầm xà" rồi. Ta sẽ chỉ cho ngươi!
Chỉ cho Dương Quá xong, Âu Dương Phong thét vang gọi Hồng Thất Công ra đấu.

Hồng Thất Công đang ngủ trên ổ cỏ, nghe gọi bèn ngồi dậy bước ra liền. Thấy Âu Dương Phong đã tìm ra lối phá, Hồng Thất Công cười ha hả nói:
  • Âu Dương lão trượng, nhà ngươi quả là bậc kỳ tài mới tìm ra được lối phá thế võ ấy. Ta hoàn toàn cảm phục và xin có lời thành thực khen ngợi người đấy nhé.
Âu Dương Phong bất giác thích chí cười lên một tràng dài rồi thét lớn:
  •  Lão ăn mày Hồng Thất Công! Ta cũng vô cùng cảm phục ngươi! Hai ta quả là tri kỷ!
Tiếng của lão rống lên như tiếng chuông ngân, âm thanh rùng rợn vang dội bên tai như tiếng cười đắc chí của tử thần. Hồng thất Công cũng thích chí vụt ngồi dậy ôm chầm lấy Âu Dương Phong. Hai ông lão cứ ôm lấy nhau cười ngất, tiếng cười kéo dài mỗi lúc một to, rồi nhỏ dần và cuối cùng thì tắt hẳn.

Hai thân hình cứ ôm nhau mãi không cử động. Rừng sâu vắng lặng hình như còn rơi rớt dư âm của chuỗi cười cuối cùng của hai đại hiệp khách, suốt mấy mươi năm lừng lẫy giang hồ.

Dương Qua sợ hãi liền kêu lớn: Dưỡng phụ, dưỡng phụ ! Hồng lão tiền bối ! Hồng lão tiền bối !

Tiếng gọi của chàng như rơi vào hư vô, vang bên sườn núi rồi tắt hẳn không lời đáp lại.

Thân hình hai ông lão cứ đứng sát vào nhau, trơ như hai bức tượng đá, tuyết rơi mỗi lúc một dày.

Từ đó Bắc Cái Hồng Thất Công không còn trên cõi đời nữa. Tây Độc Âu Dương Phong cũng không còn.

Chỉ còn lại nhà báo Dương Quá. Chàng sẽ có trách nhiệm đem những võ công của 2 lão tiền bối để truyền lại cho người đời!

Giã biệt!
__
eChip - tháng 2/2008
___
Ghi chú: Đây là bài viết cuối cùng của Hai Ẩu trên eChip, khi 2 ông bạn già là Phạm Hồng Phước và Lê Hoàn từ giã eChip để ra đi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét