Có Trời mới biết!


Hai Ẩu ngồi chat với một anh bạn (gọi là X vậy nghen) đang kinh doanh trong ngành IT.

Hai Ẩu: Tỷ giá đô lên ào ào vậy buôn bán khó dữ nghen!
X: Uh, wải quá!
Hai Ẩu: Liệu tỷ giá còn lên nữa ko?
X: CTMB

Hai Ẩu ngẩn ngơ không hiểu CTMB nghĩa là gì (dù mình cũng giỏi ngôn ngữ chat lắm), nhưng không tiện hỏi, bèn gõ tiếp

Hai Ẩu: Giá vàng cũng giựt lên giựt xuống như ngựa điên.
X: Uh, wải quá!
Hai Ẩu: Theo ông thì giá vàng lên nữa hay xuống?
X: CTMB

Đền đây, Hai Ẩu không chịu nổi nữa, hỏi lại:


Ai mua Tâm, tôi bán Tâm cho

Văn Mánh làm nghề kinh doanh thiết bị IT đã lâu năm. Thẳng thắn mà nói, hắn thành công trong nghề: kiếm được khá nhiều tiền; không thẳng thắn (tức là quẹo quẹo) mà nói, phương pháp kiếm tiền của hắn khá… lưu manh!

Hồi thị trường còn nhiểu nhương, Văn Mánh nhập hàng second-hand về, pô-luya chút đỉnh rồi bán lại với giá trên trời. Khi hàng second-hand không còn được giá như trước nữa, hắn chuyển sang nhập hàng giả, hàng dòm và bán với giá hàng xịn. Rồi thời kỳ đó cũng qua, khi các nhà sản xuất chính hãng đều có mặt tại Việt Nam và kiểm soát hàng hóa chặt chẽ, cộng với các kênh thông tin hướng dẫn tiêu dùng rất phong phú trên mạng khiến hắn khó lòng lừa được khách hàng nữa.

Vốn là người thông minh, Văn Mánh đâu chịu thua, hắn suy nghĩ chọn hướng kinh doanh khác. Cần phải bán thứ gì đó mà người ta sẵn lòng mua, còn mình không phải bỏ vốn. Hắn đã tìm ra thứ hàng hóa đặc biệt đó: Đó chính là lòng hảo tâm.


Cô bé bán diêm


Noel năm ấy trời thật lạnh và tuyết rơi xối xả. Trời đã xế chiều, trong bóng tối và giá lạnh, một cô bé bán diêm đang lang thang qua các hang cùng ngõ hẻm, mặc cho những bông tuyết rơi đầy trên mái tóc hoe vàng xõa ngang vai.

Các cửa sổ đã sáng đèn và mùi ngỗng quay thơm lừng tỏa ra. Cô bé vẫn biết đêm nay là Noel nhưng chưa chịu về nhà, vì về nhà nào có gì vui, có khi lại nghe bố mẹ mắng. Cuộn người trong góc giữa hai ngôi nhà nhưng tay chân vẫn đóng băng vì lạnh, em chợt nghĩ biết đâu bật diêm lên sẽ tốt hơn, chí ít cũng có thể sưởi ấm những ngón tay.

Que thứ nhất bật lên, ngọn lửa ấm áp sáng bừng như cây nến nhỏ, cô bé thấy trước mắt mình một căn phòng sang trọng. Chăn êm, nệm ấm, gấu bông chất lủ khủ. Và ô kìa, một cô nàng trạc tuổi em đang cầm máy ảnh õng à õng ẹo trước gương. Lửa vụt tắt, căn phòng biến mất, chỉ còn lại trong tay em là nửa que diêm cháy dở.