Đặt tên công ty theo kiểu Hai Ẩu...


Hai Ẩu vừa mở ra một doanh nghiệp, chuyên làm dịch vụ tư vấn cho khách hàng là công ty về việc đặt tên công ty, đặt slogan...

Ông khách hàng đầu tiên gặp Hai Ẩu, ổng nói ổng chuyên làm Dịch vụ cung ứng Vật tư, và nhờ Hai Ẩu nghĩ ra một cái tên thật hay cho công ty của ổng.

Chuyện này dễ quá!

Người ta thường ghép từ để ra tên tắt, thí dụ như Xây dựng và Lắp đặt thì gọi là Xây lắp. Vì thế chẳng có gì khó khăn khi Hai Ẩu ghép từ Dịch vụVật tư ra thành Công ty Dịch Vật để đặt tên cho công ty của ổng.

Hai Ẩu vừa tư vấn cho khách hàng này xong thì có một khách hàng khác đang đứng chờ vội ôm cặp te te đi ra. Hai Ẩu gọi giật lại hỏi: Sao không chờ tui tư vấn?


Trớt quớt nghĩa là sao?


Tui tra trong mấy cái tự điển, hổng thấy dịch chữ Trớt quớt sang tiếng Anh là gì hết!

Nhưng chắc chắn các bạn chỉ cần nghe hai tiếng trớt quớt thì hiểu là gì rồi. Cái vần ớt ớt, và cái âm trờ quờ trớt quớt liền, không cần giải nghĩa! (mà phải đọc theo giọng Nam bộ á, đọc theo giọng Bắc nghe nó hổng có... đã!). nghe lên là biết...


Thế mới là đẳng cấp!


Hồi xưa, nghe nói ông nội tớ mê coi cải lương lắm. Lâu lâu có gánh cải lương về tỉnh, ổng lấp ló rình sau cánh gà để ngó thần tượng của mình sắm tuồng. Hễ mà rờ được vô cái áo của hoàng tử, ông vua gì đó do thần tượng của mình đang mặc là coi như sướng luôn cả tháng, khoe um lên với đám con nít của cả xóm!

Nghe nói có một số người cũng mê cải lương như vậy mà sau thành nghệ sĩ tài danh luôn. Ông nội tớ không thành kép hát, nhưng ông là một người hâm mộ. Vậy thôi!

Đến thời của ba tớ thì ổng khoái coi đá banh. Ổng làm sao không biết mà có được cái áo thun có chữ ký của một cầu thủ nổi tiếng thời đó. Trời, ổng quý còn hơn vàng, cho tới bây giờ vẫn còn giữ cái áo đó. Tớ nghĩ, may là cái áo ấy có chữ ký của một cầu thủ Việt Nam, chứ nếu mà là chữ ký của Messi, Ronaldo… chắc ba tớ phát điên lên vì sướng mất!


Hậu sinh khả úy


Khổng Tử là Vạn thế sư biểu, chuyện đó ai cũng biết. Nhưng Khổng tử là một nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp, chắc ít ai biết. Vậy các bạn hãy nghe kể chuyện này nhé!

Ngày nọ Khổng Tử dẫn các đệ tử đi điền dã để hướng dẫn về kỹ thuật và nghệ thuật nhiếp ảnh. Đến khung cảnh vừa ý, Khổng Tử bảo các học trò dừng lại, dựng chân máy ảnh lên, chọn một góc máy đặc sắc, rồi Ngài bắt đầu giảng giải về ánh sáng, màu sắc, bố cục, v.v…

Lúc đó bỗng đâu có một thằng nhóc xuất hiện. Nó nhăn răng cười rồi chỉ vào giàn giá, máy ảnh, ống kính… và hỏi Đức Khổng Tử:
  • Cái này là cái quái gì vậy ông già?
  • Đồ nghề chụp ảnh đấy, chú em ạ. Chẳng hay chú con cái nhà ai, tên chi?

Em hok nghe mùa thu?



  • Công nghệ thông tin đã làm méo mó tiếng Việt. Ngôn ngữ chat, blog của tụi teen bây giờ thật không thể hiểu được.
Cô bạn dạy văn của Hai Ẩu than thở như vậy. Hai Ẩu phản bác ngay:
  • Bạn cực đoan quá! Thật ra công nghệ thông tin giúp ích rất nhiều cho việc giảng dạy văn học. Thí dụ: Người ta dùng Power Point để soạn giáo án điện tử, có hình ảnh, có âm nhạc… rất là trực quan sinh động.
  • Đúng. Tôi cũng soạn bài giảng bằng Power Point.

Không phải không có, chỉ tại không thèm!


Ba Trợn ngồi đọc đi đọc lại cái tin Ấn Độ đã sản xuất ra máy tính bảng (tablet PC) với giá 35 USD, chép miệng tiếc rẻ: Chậc, chậc, bên Ấn Độ sướng quá, có cái máy tính rẻ rề như vầy thì tha hồ mà xài. Không biết tới chừng nào Việt Nam mình mới có cái máy như vậy để Ba Trợn này mua xài cho đỡ ghiền!
Hai Ẩu trề môi nói: Ai nói chú mày Việt Nam mình không có cái thứ đó? Xưa rồi em ơi!

Ba Trợn nghe được, tươm tướp hỏi: Đâu? Ở đâu? Hồi nào?


Chuyện 1001 đêm: Ông lão đánh cá và vị thần


Ngày xưa, lâu lắm rồi (khoảng năm 2010), tại một làng quê ven biển có ông lão đánh cá nghèo khó nhưng rất cần cù. Một buổi sớm tinh mơ, như mọi sớm mai khác, ông ra biển đánh cá. Đã có lời thề từ nhỏ, nên mỗi lần ra biển ông chỉ tung 4 mẻ lưới mà thôi. Hôm ấy, mẻ lưới đầu ông chỉ kéo lên được mấy miếng rác, vỏ lon bia của khách du lịch quăng tứ tung. Hai mẻ sau cũng chỉ được mấy cành khô và vài con cá chết. Thất vọng, ông quăng mẻ lưới cuối cùng, thầm mong sẽ có nhiều cá về để nuôi gia đình.

Tấm lưới nằng nặng làm lòng ông mừng khấp khởi. Than ôi, khi kéo lên thì chẳng có cá mà chỉ có chiếc bình bằng đồng cũ xì. Chán như con gián, ông buồn tình quan sát chiếc bình, thấy nó có cái nắp vặn chặt trên miệng. Tò mò, ông vặn nắp để mở ra. Bụp một cái, có làn khói xám từ trong bình bay ra, vươn lên trời cao rồi làn khói từ từ tụ lại thành hình một… ông thần.

Ông thần cười hề hề, nói:
  • Ông già kia, ta là thần bị giam trong chiếc bình kia đã mấy chục năm nay. May nhờ ông mở nắp mà ta chui ra được. Để trả ơn ông, ta sẽ giúp ông ước gì có nấy, hổng ước cũng có. Ông ước lẹ lẹ đi để ta còn… biến!
Ông lão sợ quá, lắp bắp: Dạ thưa thần, tui… tui không biết ước gì hết!


Vuvuzela


Chẳng đặng đừng bác Tư Xe Ôm mới phải đi mua laptop cho thằng con trong dịp World Cup này. Ngày chạy xe ôm, tối coi đá banh phờ phạc cả người, nhưng chẳng lẽ hứa thưởng cho thằng con nhân dịp nó đạt học sinh giỏi mà lại xù sao?
Bác Tư vô cửa hàng máy tính, chọn một model rồi hỏi anh chàng bán máy: Cái máy này tốt hông chú em?
  • Thưa bác, không thể tốt hơn!
Bác Tư Xe Ôm nghe câu này quen quen. À, đây là câu cửa miệng của mấy tay bình luận bóng đá: Đường chuyền không thể tốt hơn của Messi dành cho Higuain, một khởi đầu không thể tốt hơn cho đội tuyển Ac-hen-ti-na… Bác hỏi tiếp: Giá cả ra sao?
  • Thưa bác, không thể rẻ hơn!

Luôn luôn lắng nghe, lâu lâu mới hiểu!


Bà béo nọ kiện ông hàng xóm ra tòa vì tội xúc phạm danh dự cá nhân. Tòa hỏi:
  • Nguyên đơn hãy cho biết bị đơn xúc phạm danh dự cá nhân của mình như thế nào?
  • Dạ thưa tòa, nó gọi con là: Đồ hà mã!
  • Được. Nguyên đơn hãy cho biết sự xúc phạm này diễn ra khi nào?
  • Dạ, cách đây hơn một năm.
  • Hơn một năm? Vậy sao bây giờ mới kiện?
  • Dạ, tại hôm qua con vô sở thú chơi, con mới biết con hà mã nó như thế nào ạ!

Vì tôi cần có trang web


Người ta ai cũng có website, thì mình cũng phải có website! Chủ doanh nghiệp Văn Ngố nghĩ vậy sau khi được mấy ông bạn đồng nghiệp cho xem website của mình. Nghĩ là làm, ông tìm đến một địa chỉ quảng cáo chuyên thiết kế website cho doanh nghiệp.
  • Tui muốn thiết kế một website cho doanh nghiệp bán cám heo của mình!
  • Dạ, có ngay. Chi phí là một triệu đồng. Chú cho con vài tấm hình chụp doanh nghiệp của chú, ảnh chân dung cùng tiểu sử của chú, vài dòng thuyết minh về doanh nghiệp. Ngày mai sẽ có liền website cho chú.
  • Ủa, chỉ có vậy thôi hả? Dễ vậy, nhanh vậy và rẻ vậy hả?
  • Dạ phải! Thời buổi hiện đại, siêu tốc mà chú. Đây, chú coi thử mấy website này, chú khoái cái nào cứ chỉ đi, tụi con sẽ làm website của chú y chang như vậy.


Sức mạnh của Google


Lớp học ấy gồm toàn các ông chủ doanh nghiệp nhỏ.
Doanh nghiệp nhỏ nhưng doanh số to. Ông nào cũng có doanh số hàng tỷ đồng mỗi tháng.

Doanh số to nhưng kiến thức về quản lý nhỏ, kiến thức về công nghệ thông tin lại càng nhỏ tí, vì họ xuất thân từ những ngành nghề truyền thống của gia đình chứ không phải thông qua các trường lớp về quản lý.

Hiểu biết về Ai Ti nhỏ, nhưng ai cũng có một cái laptop rất to… tiền. Gọi là lấy uy vậy mà.

Do đó họ mời thạc sĩ Lê Tèo tới để giảng về cách xài cái laptop, xài Ai Ti trong doanh nghiệp của mình.


Kỷ lục của kỷ lục


MacBook Air của Apple được coi là laptop siêu mỏng với độ dày chỉ có 18,8 mm. Đùng một cái, mới hôm rồi, Dell tung ra thị trường chiếc laptop Adamo siêu siêu mỏng với độ dày chỉ bằng nửa Macbook Air: 9,9 mm. Dell tự hào là mình đã tạo ra chiếc laptop mỏng nhất thế giới!

Nếu nói vừa mỏng, vừa nhẹ thì hồi cuối năm rồi có chiếc laptop Sony Vaio X dày 13,9 mm và chỉ nặng có 700 gờ-ram! Quả là nhẹ như… bông gòn. Sony tự hào là mình đã tạo ra chiếc laptop nhẹ nhất thế giới!

Hai Ẩu đọc lướt qua những thông tin công nghệ trên và cười khẩy. Các đại gia Apple, Dell, Sony… đúng là ngây thơ! Mắc gì phải bỏ ra quá nhiều công sức, tiền của để nghiên cứu chế tạo ra những sản phẩm nhất thế giới như vậy? Ngoài chuyện tốn tiền, tốn công, lắm chuyện phiền phức xảy ra cần phải giải quyết: một số tính năng phải giảm bớt, một số phụ kiện phải gắn thêm… (đó là chưa kể cái laptop Adamo có thể không được mang lên máy bay, bởi vì nó mỏng như lưỡi kiếm, có thể xem là vũ khí nguy hiểm, chém một phát là… đứt cổ!).


Chuyện quan trọng của ai?


Đối với một anh chàng sinh viên mới ra trường, chuyện quan trọng là làm sao tìm được chỗ làm xứng đáng: Lương cao, điều kiện làm việc tốt, có khả năng phát triển… Có nhiều cách tìm việc: thông qua các trang web giới thiệu việc làm, trung tâm dịch vụ việc làm, tự giới thiệu năng lực với đơn vị tuyển dụng… Có một cách không chính thống lắm nhưng được không ít bạn trẻ chọn lựa: Nhờ người thân gửi gấm!

Văn Tèo là một trường hợp như vậy. Mới tốt nghiệp kỹ sư công nghệ thông tin loại trung bình, trình độ chuyên môn thuộc loại… lùn, kinh nghiệm làm việc hổng có gì hết, công trình nghiên cứu thì chẳng có gì ngoài cái đồ án tốt nghiệp đạt điểm 5/10 – vậy là khả năng qua được phỏng vấn để được tuyển dụng coi như bằng zero! Thế  nhưng bố của Văn Tèo nói chắc ăn như bắp rằng sẽ gửi Tèo vô một cái công ty bự tổ chảng vì bố quen với một ông làm chức bự tổ chảng ở đó! Chuyện quan trọng mà, tương lai sự nghiệp của một người trẻ mà, ông bự tổ chảng hứa chắc như đinh đóng cột với bố của Văn Tèo rằng sẽ giúp ngay cho cháu nó!
___


Bất ngờ phút 89


Các bạn đang đọc gần tới trang cuối cùng của tờ Siêu thị Số. Giống như phút 89 của một trận bóng đá. Và giờ đây các bạn hãy đón nhận một bất ngờ vào phút chót nhé, như MU lội ngược giòng thắng Bayern Munich 2-1 vào những phút bù giờ trận chung kết Champion League 1999 vậy!

Xin thông báo: Sau khi thăm dò ý kiến của bạn đọc, đối chiếu với định hướng của Siêu thị Số, kể từ số tới Mix-tờ Phạm Hồng Phước sẽ thôi không làm chủ biên nữa, thay vào đó là Mix-tờ Hai Ẩu, người phụ trách chuyên mục mà các bạn đang đọc đây!

Cùng với sự thay đổi chủ biên dĩ nhiên là thay đổi nhiều mắm muối cho món ăn tinh thần này, từ đầu chí cuối tờ báo sẽ mang phong cách tưng tửng và không kém phần… ẩu!