Em cứ hẹn, nhưng em đừng đến nhé!

Thời buổi này, nhiều áng thơ tình tuyệt tác ngày xưa bỗng nhiên trở nên vô nghĩa. Thí dụ như đoạn thơ sau đây của Nguyên Sa:

Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh anh mến lá sân trường
Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương
Anh thay mực cho vừa màu áo tím

Cái khoản áo vàng, áo xanh, yêu hoa, mến lá thì giờ này vẫn còn tạm hiểu và chấp nhận được đi. Thế nhưng cái vụ thay mực tím để viết thư tình thì đúng là hổng hiểu! Giờ này ai còn viết thư nữa? Người ta chỉ gởi email thôi! Mà giả dụ như là có viết thư đi nữa cũng có ai xài viết mực đâu mà thay mực? Người ta xài viết bi!

Vì tương lai con em chúng ta!

Hai Ẩu ngồi dự một buổi lể tổng kết của ngành giáo dục. Trên khán đài là một vị khả kính đang hùng hồn thuyết trình về lợi ích của việc sử dụng máy tính bảng cho học sinh.

Chủ đề này hình như báo eChip có nêu rồi, Hai Ẩu cũng đã đọc rồi, nhưng bữa nay nghe vị này nói thiệt là khoái cái lỗ tai. Ổng nói rằng khi Steve Jobs phát minh ra máy tính bảng đã nghĩ ngay rằng đó sẽ là một công cụ hữu ích cho trẻ con. Steve mong muốn sau này mỗi đứa bé đi học sẽ chỉ cần dem theo một cái iPad thôi, chả cần tập vở, cặp sách gì cả. Diễn giả nói thêm rằng điều này đã trở thành thực tế tại một nước châu Âu.




Tầm nhìn chiến lược

Hắn khởi nghiệp bằng việc bán máy tính để bàn. Bán đủ loại, từ máy second-hand, máy lắp ráp cho tới máy hàng hiệu. Công chuyện làm ăn cũng phát đạt lắm. Rồi thời thế thay đổi, người ta đổ qua mua laptop. Hắn chỉ còn bán lai rai, không đủ sở hụi. Túng thế, hắn tìm gặp Hai Ẩu để nhờ tư vấn chiến lược kinh doanh.

Hai Ẩu: Còn hỏi gì nữa? Chuyển qua bán laptop đi! Kinh doanh phải đi theo sự phát triển công nghệ và xu hướng thị trường chớ!

Nghe lời, hắn mở thêm ngành hàng laptop. Trong lãnh vực này hắn là kẻ đi sau thiên hạ, thiếu kinh nghiệm nên tuy cũng buôn bán được nhưng chẳng bằng ai. Hắn nghĩ:Nếu tình hình như vầy thì từ từ mình tích lũy kinh nghiệm, vốn liếng chắc cũng làm ăn lên được. Hỡi ơi, đời không như hắn nghĩ! Chưa kịp hồi phục việc kinh doanh thì thị trường sinh ra một anh sản phẩm mới: Smart phone! Điện thoại ngu đần thì chỉ là cái điện thoại, còn điện thoại thông minh thì lại gần với cái máy tính. Người ta đổ xô đi mua smart phone, giảm hẳn lượng mua máy tính, cho dù đó là desktop PC hay laptop.

Hắn cuống cuồng tìm cách xoay trở, mua smart phone về bán. Nhưng làm sao mà hắn đương cự lại nổi những tay bán điện thoại từ lâu nay chứ! Họ có khách hàng, có đầu mối cung cấp, có cả kinh nghiệm, chuyên môn kỹ thuật cùng mình.




Hai Ẩu đi siêu thị

Hai Ẩu cùng Ba Trợn đi siêu thị. Không phải đi mua hàng, mà là một kiểu vi hành, thăm dân cho biết sự tình. Khó cho Hai Ẩu, muốn đi viết báo mà mình chả có thẻ nhà báo, cũng chẳng phải quan chức gì, làm sao phỏng vấn phỏng véo gì được. Mèng nhứt cũng muốn chụp vài tấm hình để đăng lên blog, mà các bạn biết rồi đó, mấy cái siêu thị nó đâu có cho chụp hình ở trỏng. Thôi kệ, cứ đi rồi tính sao vậy!

Ba Trợn thì thiệt là vô-tư-vô-tình, nó không có máy chụp hình xịn thì thôi, điện thoại nó xài cũng là cái thứ cùi bắp. Nếu người ta xài xì-mát phôn, thì nó xài chẳng phải điện thoại thông minh đâu, điện thoại hơi ngu ngu thì có! Điện thoại gì mà cái camera chỉ có một chấm, hông có lướt web, hông phây-búc, hông meo miếc gì hết! Chán ngấy!

Sống chung với lũ

Hồi xửa hồi xưa, thuở dế còn là của quý hiếm, mỗi lần nghe tiếng dế kêu, móc ra a lô giữa bàn dân thiên hạ mới kiêu hãnh làm sao, rạng ngời khí phách.

Ít xưa hơn một chút, hễ khi tiếng dế vọng lên thì biết ngay đó là lời nỉ non tâm sự của bé yêu, của chiến hữu rủ đi nhậu hay... bắt mối làm ăn. Họa hoằn giữa đêm hôm khuya khoắt giả dụ có tiếng dế thất thanh báo cha ốm, mẹ đau thì cũng là chuyện cần thiết để lo tròn phận sự.

Lại ít xưa hơn một chút, mỗi lần dế báo có tin nhắn là báo có tiền vô tài khoản…

Ôi, cái thời đẹp tươi ấy nay đã xa rồi… Xa xôi biền biệt!