Đông Ki Sốt gặp Lục Vân Tiên


Ở thời buổi này chuyện gì mà chẳng xảy ra được. Bởi vậy chuyện Đông Ki Sốt gặp Lục Vân Tiên cũng là bình thường thôi!

Người ta không biết chắc hai nhân vật này gặp nhau lần đầu như thế nào. Có thể qua Facebook, có thể qua Diễn đàn nào đó... nhưng chắc chắn là họ gặp nhau qua Internet.

Đông Ki Sốt, nhà hiệp sĩ tài ba xứ Mancha vốn là người mê đắm chuyện kiếm hiệp, luôn mơ ước ra đi hành hiệp xóa mọi áp bức bất công. May cho nhà quý tộc Đông Ki Sốt quá, giờ này ông không cần phải cưỡi con ngựa ròm Rô-xi-năng-tê đi lông bông nữa, mà chỉ cần ngồi nhà lướt web là biết đủ mọi thông tin trên đời. Phải nói là những thông tin trên mạng bây giờ nhảm nhí gấp vạn lần truyện hiệp sĩ mà Đôn Ki Sốt đã đọc ngày nào.Chuyện bé xé ra to, chuyện không nói thành có, chuyện vớ va vớ vẩn cũng thành chuyện hot. Đông Ki Sốt chả cần tưởng tượng cái cối xay gió thành gã khổng lồ nữa, vì đã có những tay đưa tin trên net tưởng tượng dùm ông. Nhà hiệp sĩ tài ba của chúng ta cũng chả cần vung cây giáo rỉ sét của mình lên cho mỏi tay, ông chỉ cần nhận xét búa xua bằng những lời lẽ dao to búa lớn vào tin ấy (có thể là comment ở một blog, một trang mạng xã hội, hoặc ngay trong các tin của báo điện tử, báo nào mà chả có phần góp ý cho bài đăng!). Đông Ki Sốt hả hê lắm!


Ngưu Lang chàng ơi !

Ngưu Lang chàng ơi!

Nhớ ngày nào trên thiên đình, chàng chăn trâu, thiếp dệt vải. Hai đứa mình tối ngày hú hí cùng nhau, chả lo làm việc, Ngọc hoàng nổi giận đùng đùng đày hai ta xuống trần gian. Chàng đầu sông Ngân, thiếp cuối sông Ngân, mỗi năm chỉ cho gặp nhau một lần. Bầy ô thước bắc cầu cho đôi ta gặp nhau, nhớ nhau thí mồ nên ta gặp nhau ôm nhau khóc bù lu bù loa, nước mắt rơi tỏn tỏn xuống trần gian làm nên tháng Bảy mưa ngâu sụt sùi không dứt.

Hàng ngàn năm trôi qua, chàng ngày ngày lo chăn trâu, thiếp miệt mài dệt vải, chỉ mong tháng Bảy được gặp nhau cho thỏa niềm mong nhớ.

May thay, mấy mươi năm gần đây đời sinh ra điện thoại di động và Internet. Chàng và thiếp tuy mỗi năm vẫn chỉ gặp nhau được một lần, nhưng ngày nào mà chẳng a lô và chat cùng nhau, tình cảm đậm đà khôn xiết. Buổi trùng phùng tháng Bảy mưa ngâu chỉ làm ta vui thêm, không lâm ly bi đát như thuở nào.


Sống trong sợ hãi

(không phải phim của đạo diễn Bùi Thạc Chuyên, mà là bài của Hai Ẩu trên eChip số 307, 28/10/11)


Thật là buồn cười, Ba Trợn đang ngồi sử dụng máy tính trong nhà mà trên đầu đội cái nón bảo hiểm sùm sụp như đang phóng mô tô trên đường trường. Hai Ẩu bước tới xoa đầu nó, coi thử cái đầu nó có bình thường không, nhưng chỉ xoa được cái nón bảo hiểm láng o.
  • Thần kinh chú mày có vấn đề gì không vậy? Sao ở trong nhà mà lại đội nón bảo hiểm?
Ba Trợn ngoắc Hai Ẩu tới ngồi trước máy tính và thì thào:
  • Em đang vô Facebook anh à. Đọc, bình luận và nhấn Like cho những ghi chép của bạn bè. Đội nón bảo hiểm cho nó an toàn.

Em ơi buồn làm chi?

(Bài viết tôn vinh Phụ nữ Việt Nam của Hai Ẩu nhân ngày 20/10/2011, đăng trên eChip)

Em ơi buồn làm chi
Anh đưa em về bên kia sông Đuống...

Hai Ẩu vừa ngâm thơ, vừa an ủi Ba Trợn khi thấy nó mặt mày bí xị, buồn hiu hắt. Ba Trợn rên rỉ:
  • Vui làm sao được anh Hai ơi, thời buổi khó khăn quá, làm ăn không ra sao mà giá cả thì cứ leo thang. Em sắp dẹp tiệm tới nơi rồi đây nè.
  • Đừng buồn nữa mà, tình cảnh này ai cũng chịu khổ chứ có phải mình chú mày đâu. Mà nếu có buồn thì lúc khác hãy buồn, hôm nay là ngày 20/10, ngày Phụ nữ Việt Nam, hãy vui lên cùng chị em ta chứ!
Như chạm phải nỗi niềm riêng, Ba Trợn òa lên nức nở:
  • Hu hu hu, anh đừng nói nữa làm em tủi thân. Em xây dựng thương hiệu máy tính Việt Nam từ bao nhiêu năm nay mà càng ngày càng tàn lụi, chả bù với mấy chị em phụ nữ cứ hết thi hoa hậu này đến hoa hậu nọ, được lăng xê đăng báo quá trời. Vậy mà cái thằng khốn khổ như em lại phải tôn vinh các chị em đang bay cao trên chín tầng mây sao anh?

Ông Táo về trời

Thế là ông Táo đã về Trời.

Không phải hăm ba tháng Chạp, nhưng ông Táo về trời. Vì không phải ông là Táo Việt Nam, mà là Táo của thế giới.

Không phải ra đi một tuần rồi về như ông Táo Việt, ông ra đi vĩnh viễn.

Tôi không phải là một tín đồ của những quả táo do ông tạo ra, nhưng tôi vô cùng kính phục ông. Một Nhân vật, một Con Người.

Cái tên Apple được quyết định sau đề nghị của Steve Jobs, một cái tên chỉ đơn giản chợt đến trong đầu Jobs sau khi đã suy nghĩ nát óc để có một cái tên cho công ty sắp thành lập của hai người. Cái tên Apple trên thực tế là hoài niệm về một vườn táo ở Oregon, nông trại All-One, một nơi mà Jobs cũng như Wozniak vẫn gắn bó từ thời còn đi học. Vườn táo này cũng là nơi mà Jobs đã có những khoảng thời gian tuyệt diệu cùng với người yêu đầu đời và cũng là mẹ của cô con gái Lisa sau này của anh, cô Chris-Ann Brennan. Jobs đã nghĩ đến và quyết định chọn cái tên Apple còn vì một lý do hết sức đơn giản khác nữa. Apple là một cái tên sẽ xuất hiện trên niên giám điện thoại trước cái tên Atari – một công ty phát triển phần mềm trò chơi điện tử nhỏ ở thung lũng Silicon, công ty đầu tiên đã nhận chàng thanh niên hippy đầu tóc bù rối và dơ bẩn Steve Jobs vào làm việc một vài năm trước đó. (The Apple way - Jeffrey L. Cruikshank)

Vĩnh biệt ông, Steve Jobs.


Ngoài vùng phủ sóng

Tôi gọi điện thoại cho ông ta thì chỉ nghe tiếng ò í e. Ngoài vùng phủ sóng.

Ngoài vùng phủ sóng một cách tuyệt đối. Không chỉ là điện thoại. Gửi mail, mail bị trả lại. Chat bằng Yahoo, không trả lời. Gtalk cũng không. Skype cũng vậy. Mặc dù cái thằng cha này thuộc loại khoái công nghệ. Iphone, Ipad gì cũng chơi, có đủ thứ nickname.


Bí thế, tôi lên mạng Facebook để liên hệ với ông ta. Bặt vô âm tín. Google+, cũng không.

Tôi vô đủ trang blog mà ông ta có tham gia, như Blogger, Yahoo 360plus, Multiply... và cả ZingMe nữa. Tại các nơi ấy dòng thông tin của ông ta đã ngưng từ lâu. Không post bài mới, không comment gì cho bất kỳ ai từ cả tháng nay.

Một sự mất tích bí ẩn giữa thời đại thông tin này.


Tôi chợt rùng mình. Hay là ông bạn mình bị bắt cóc? Bị thủ tiêu mất xác?


Tôi vội vã phóng xe đến nhà ông để tìm hiểu sự tình xem ra sao, vì các phương tiện thông tin liên lạc hiện đại đều bó tay cả rồi.



Vì nàng đẹp như một bông hồng

Vì nàng đẹp như một bông hồng
Nên tôi không dám yêu nàng...

Đây là ca từ của bài hát Em đẹp như mơ (Elle etait si jolie), một bài hát nổi tiếng từ thập niên 60 của thế kỷ trước. Tôi đang ngồi trong phòng làm việc, nghe giai điệu này. Giới thiệu một cách gián tiếp như vậy để các bạn biết tôi là một người hơi hơi già, thuộc thế hệ 6x.

Lúc đó cậu bé ấy – một ứng viên xin việc - được đưa vào để phỏng vấn.  Trẻ măng, chắc là 9x đời đầu hoặc 8x đời cuối. Với tư cách là cán bộ phòng nhân sự, tôi bắt đầu phỏng vấn cậu bé.

Tự tin, mạnh dạn, đó là những ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu bé. Kiến thức chuyên môn thì trung bình, kinh nghiệm thì chả có gì. Điều này dễ hiểu thôi, vì cậu ta là sinh viên mới ra trường mà. Công ty mình đang cần tuyển  người, cũng không nên cầu toàn quá, kiến thức sẽ được tích lũy dần dần, thời gian sẽ tạo nên kinh nghiệm. Điều quan trọng là cậu ta có đức tín tự tin. Thế nên tôi có ý muốn tuyển dụng cậu ta. Tôi chuyển qua một câu hỏi cơ bản mà mọi phỏng vấn viên đều hỏi:
  • Em đề xuất mức lương khởi điểm là bao nhiêu?