Trà đá


Hai Ẩu hết sức vất vả mới kiếm ra ông bạn Văn Tèo, chủ một cửa hàng máy tính. Địa điểm kinh doanh của Văn Tèo đóng cửa, bảng hiệu hạ xuống. Lại là không chịu nổi chi phí thuê mặt bằng nên tìm địa điểm khác đây, nhưng ngoài cửa không hề dán thông báo cho biết cửa hàng đã dời về đâu. Hai Ẩu móc điện thoại a lô tíu tít, Văn Tèo cười hì hì chỉ đường cho Hai Ẩu tìm gặp mình.

Văn Tèo đang ngồi... bán trà đá ở một góc công viên!


Hai Ẩu thảng thốt kêu lên: Trời ơi! Sao lại ra nông nổi này?


Trái với nổi lo âu của Hai Ẩu, Văn Tèo cười tít mắt, tỏ vẻ sung sướng, hài lòng lắm.

  • Nông nỗi này nông nỗi nào? Tớ sắp thành đại gia, thành tỷ phú đến nơi rồi đây này!

Hai Ẩu lắc đầu không hiểu. Văn Tèo giải thích:

  • Đây này, xem tin đây này: Cổ phiếu rớt giá thê thảm. Giá cổ phiếu chỉ tương đương ly trà đá.
Hai Ẩu ôm mặt mếu máo:

  • Biết rồi! Tui cũng chơi chứng khoán, cũng nếm mùi đau thương đây. Sung sướng gì mà rêu rao rằng mình sắp thành đại gia chứ?

  • Thế đấy! Chẳng phải là mỗi ly trà đá của tớ đây tương đương với một cổ phiếu sao? Mỗi ngày tớ dùng tiền lãi trà đá của tớ mua một ít cổ phiếu trà đá. Chẳng bao lâu tớ sẽ chiếm cổ phần áp đảo của một công ty lớn có niêm yết trên sàn chứng khoán nào đó, tớ sẽ làm ông chủ công ty đó, tớ sẽ thành đại gia!

Hai Ẩu lắc đầu không đồng ý với lập luận ấy, Văn Tèo tiếp tục dẫn chứng:

  • Thế thì bạn phải xem thông tin này nhé: Gia đình bán trà đá thu nhập 1.000 đô mỗi tháng!

Hai Ẩu đọc lướt qua thông tin trên trang mạng Dân Trí:


Trong thời buổi giá cả leo thang thế này, thì nghề bán trà đá là nghề dễ kiếm tiền nhất mà không ảnh hưởng đến thời gian đi làm. Theo chị Tý, vốn chị bỏ ra hàng ngày khoảng 100.000 đồng, nhưng với mỗi cốc trà giá 3.000 đồng, mỗi buổi chỉ cần có khoảng 100-200 khách, cộng thêm cả trà chanh, sấu dầm, kẹo lạc…, trừ chi phí ra, mỗi đêm chị thu được không dưới 200.000 đồng, mỗi tháng không dưới 6 triệu.

Do thu nhập tốt nên ngoài chị ra, cả chồng và con cũng chia làm ba góc ở sân vận động Mỹ Đình để bán trà đá, tính sơ qua mỗi tháng gia đình chị có thêm 18 triệu, vị chi gần 1.000 đô!


Hai Ẩu gân cổ cãi lại:

  • Đồng ý là có chuyện như thế thật, nhưng đâu phải ở đâu cũng có vị trí để bán trà đá như sân vận động Mỹ Đình. Nếu có đi nữa cũng đâu phải ai cũng được quyền vô bán. Và đâu phải ngày nào cũng bán được, mưa gió ầm ĩ thì làm quái gì bán trà đá được chứ!

Tới đây Văn Tèo phá lên cười và vỗ vai Hai Ẩu:

  • Ha ha! Tớ đùa với bạn đấy! Làm giàu thế nào được với nghề bán trà đá? Thế nhưng nó lương thiện và phù hợp với khả năng của mình để mưu sinh thì đâu có gì phải ngại ngùng và đâu đáng chê trách phải không bạn?

Hai Ẩu gật đầu đồng ý. Văn Tèo chỉ ra góc công viên bên kia, nói:

  • Kia là vợ tớ, cô ấy đang đứng bán xe bánh mì. Trước kia vợ chồng tớ làm những nghề này, thấy người ta đổ nhau kinh doanh máy tính mình cũng bon chen mở ra công ty, để làm giám đốc cho oách với thiên hạ. Nay kinh tế khó khăn, lãi suất ngân hàng cao vọt, mình lại không phải sở trường trong nghề máy tính, thôi thì quay lại nghề cũ để kiếm tiền. Dù ít tiền, nhưng không lo máy tính giảm giá, không lo ngân hàng đòi nợ, không lo nhân viên lừa gạt chủ, không lo khách hàng tru tréo đòi bảo hành. Cũng tốt đấy chứ?

Hai Ẩu hoàn toàn tán thành, và nhắc Văn Tèo: Nãy giờ tui tới thăm mà ông không chiêu đãi ly cà phê nào cả! Đãi khách đi chớ!


Văn Tèo háy mắt, nói: Trà đá nhé!

Hai Ẩu
eChip 297 (19/8/11)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét