Tôi là nhân viên bán hàng của một công ty cung cấp dịch vụ
và giải pháp công nghệ thông tin. Một nhân viên bán hàng năng động phải làm gì?
Phải tiếp cận khách hàng – khách hàng hiện hữu lẫn khách hàng tiềm năng, phải
tìm hiểu nhu cầu của khách hàng – nhu cầu bây giờ lẫn nhu cầu tương lai.
Công ty tôi vừa bán một bộ máy tính khá đắt tiền cho một
khách hàng. Bạn đọc eChip thừa hiểu rằng bản thân cái máy tính chưa thể giải
quyết được việc ứng dụng IT cho một doanh nghiệp, bên cạnh đó còn hàng loạt vấn
đề khác, như đào tạo con người, bảo mật, triển khai phần mềm… Vì thế, nhiệm vụ
của tôi hôm nay là đến gặp gỡ khách hàng, trước là xem ông ấy có gặp vấn đề gì
trong việc sử dụng máy không (chăm sóc khách hàng), sau đó là xem ông ấy cần
thêm dịch vụ gì nữa (tiếp thị).
Điều đầu tiên đập vào mắt tôi khi đến đấy là thấy tại bộ máy
tính đắt tiền mà mình vừa bán là một cô thư ký tóc vàng hoe đang ngồi vừa ăn
chè vừa chơi game. Tôi nhẹ nhàng góp ý với sếp:
- Anh ạ, giải trí chút ít khi đang làm việc cho đầu óc thoải mái cũng là chuyện tốt, nhưng anh cần phải có quy định về việc sử dụng máy, nếu cứ chơi game tùy tiện như thế kia thì ta vừa lãng phí công suất máy, vừa tạo nên không khí kém nghiêm túc khi làm việc, ảnh hưởng đến việc làm của các nhân viên khác.
Tôi lại liếc mắt qua cô thư ký, dù cô ta mặc áo 2 dây rất
hấp dẫn, nhưng tôi thề là tôi chỉ nhìn cái màn hình máy tính chứ không phải
nhìn cô ta. Bằng cặp mắt chuyên nghiệp, tôi dễ dàng nhận ra cô ta đang đăng
nhập vào một mạng xã hội. Chắc là đang trao đổi điều gì đó vui lắm qua mạng nên
cô cười run bần bật đôi vai trần. Tôi tư vấn cho sếp:
- Chắc anh am hiểu về mạng xã hội và blog cá nhân chứ? Hiện nay mọi người đang quan tâm đến vấn đề này, thông qua mạng xã hội nhân viên có thể tiết lộ một số thông tin nhạy cảm của doanh nghiệp, ở chiều ngược lại các khách hàng và đối thủ cũng có thể đưa ra những thông tin bất lợi cho chúng ta. Vì thế tôi nghĩ là công ty ta cần phải có những quy định, chính sách rõ ràng trong việc sử dụng blog, mạng xã hội…
Sếp lại nhìn tôi,… ngáp: Chuyện nhỏ! Tôi không quan tâm.
Tôi bí, đâm ra dùng đến một hạ sách là đánh giá xấu nhân
viên của sếp:
- Anh có e ngại là cô nhân viên kia sẽ copy các dữ liệu kinh doanh của công ty mình để cung cấp cho đối thủ không? Chúng ta cần có giải pháp bảo mật thông tin, thậm chí ta cần có giải pháp backup dữ liệu, phòng hờ khi có sự cố xảy ra thì vẫn còn dữ liệu…
Lần này sếp há miệng to ra, nhưng không phải… ngáp nữa mà là
cười ha hả: Chuyện nhỏ! Có gì mà phải lo chứ?
Tôi tuyệt vọng, thằng cha này “uyên bác” quá, chuyện gì cũng
coi là chuyện nhỏ hết, hắn giải quyết hết mọi vấn đề rồi, mình biết tư vấn để
dụ khị hắn đầu tư giải pháp gì đây? Tôi vớt vát cú chót trước khi từ giã hắn ra
về, tôi xin địa chỉ mail của hắn để còn tiện việc liên lạc, gửi mail giới thiệu
sản phẩm của công ty mình.
Sếp hỏi tôi: Meo là cái gì?
Trời đất! Thời buổi này mà còn hỏi meo là cái gì. Vậy sếp
này mua máy tính để làm gì? Tôi đem câu hỏi này ra hỏi sếp. Câu trả lời như
sau:
- Tui là một thợ đồ gỗ chuyên nghiệp, xưởng tụi tui là một xưởng gia đình chuyên đóng bàn ghế gia công. Nay mới xin giấy phép thành lập công ty để thuận tiện xuất hóa đơn. Hồi nào giờ khách hàng cứ thế mà tới đặt hàng, đâu có cần gửi meo hay là làm gì trên máy tính đâu! Trên máy tính chẳng có số liệu quái quỷ gì cả!
- Trời! Vậy mua máy tính làm chi?
- À, tại vì xưởng mộc của thằng cha bên cạnh nó mua máy tính thì mình cũng phải mua cho… sang hơn nó chứ. Vả lại, cũng cần có cái máy tính cho con cái nó xài.
- Vậy cô gái kia là…?
- Con gái tui đó cha nội!
Hic, tôi không biết lỗi tại tôi không tìm hiểu kỹ khách hàng
trước khi đi tư vấn, hay tại sự phổ biến công nghệ thông tin còn hạn chế khiến
xảy ra chuyện này. Các bạn hãy giúp tôi xem trường hợp này nên tư vấn – tiếp
thị như thế nào đi!
____
eChip 281 (29/4/11)
____
eChip 281 (29/4/11)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét