Tui là ông chủ một doanh nghiệp mua bán thiết bị tin học.
Là phó chủ tịch thường trực một hội nghề nghiệp, hắn luôn mong muốn cho anh em trong Hội được nâng cao trình độ nghiệp vụ. Ngoài việc tổ chức những buổi gặp gỡ, giao lưu, hắn muốn nâng tầm anh em nhà báo lên bằng cách trang bị cho họ những thiết bị kỹ thuật số như máy laptop, máy ảnh kỹ thuật số, máy ghi âm số...
Là một doanh nhân, tui luôn muốn bán được hàng để có tiền trả lương nhân viên, ngoài ra còn một lý do hết sức lý tưởng – lãng mạn là muốn cho người người, nhà nhà được thừa hưởng ứng dụng công nghệ thông tin.
Nhưng anh em nhà báo hổng có tiền mua. Tui cũng hổng đủ giàu để cho không, cũng hổng dư tiền để bán chịu.
Liên hệ với ngân hàng để vay tiền mua trả góp cho anh em phóng viên. Phương án này có mấy cái lợi:
- Về phía phóng viên: Có thiết bị hiện đại để xài, nâng cao trình độ tác nghiệp.
- Về phía tui: bán được hàng, có doanh thu, có lợi nhuận.
- Về phía ngân hàng: có doanh thu (cho vay), có lợi nhuận.
- Về phía hắn: Hội nhà báo làm được nghĩa cử tốt cho anh em.
Có nghĩa là nhìn đâu cũng có lợi. Phương án quá hay!
Vay tiền thì phải có người bảo lãnh (tín chấp mà). Hắn là phó Chủ tịch Hội Nhà báo, là người có uy tín cùng mình, sẽ bảo lãnh cho tất cả các anh em phóng viên vay tiền mua trả góp (vậy mới gọi là nghĩa cử tốt chứ!)
Để tăng thêm phần thuyết phục, tui nói thêm với hắn:
- Như vậy là bạn sẽ được vươn lên xếp hạng nhì đó nghen!
Hắn hỏi lại:
- Sao lại hạng nhì hả anh? Mà sao không hạng nhất luôn cho nó oai?
Tui tỉnh bơ giải thích:
- Người xưa có câu: Trên đời có bốn cái ngu. Làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu. Không phải bạn được cái ngu thứ hai sao? Hạng nhì là đúng rùi!
Nghe tui giải thích xong, hắn thừ người ra suy nghĩ. Hình như hắn không khoái cái vụ hạng nhì này lắm.
Phi vụ này đến nay vẫn chưa thành. Vì sao à? Vì hằn còn đang suy nghĩ, và có lẽ vì tui… thuyết phục “hay” quá! Hic hic!
___________________
Siêu thị Số - số40, tháng 10/2009
___________________
Siêu thị Số - số40, tháng 10/2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét