Thuyết khách 1

Quỷ cốc tiên sinh là một “đại sư phụ” thời Chiến quốc. Ông có bốn học trò xuất sắc: Tôn Tẫn được đào tạo thành chuyên gia phần mềm, Bàng Quyên là chuyên gia phần cứng, riêng hai chàng Tô Tần, Trương Nghi không khoái phần cứng cũng chẳng khoái phần mềm, tiên sinh đành huấn luyện cho hai chàng thành những thuyết khách hảo hạng - đời bây giờ người ta gọi là chuyên gia đàm phán.

Tô Tần, Trương Nghi cho rằng dựng nên sự nghiệp dựa trên vốn liếng chưa phải là hay, dựa trên thiết bị kỹ thuật hiện đại chưa phải là tài, bằng trình độ chuyên môn cao cũng không hẳn là bậc tài danh thiên hạ. Không cần tài sản, không cần trình độ chuyên môn, chỉ cần uốn ba tấc lưỡi mà tạo nên cơ nghiệp, ấy mới là đấng anh hùng đáng lưu danh thiên cổ!

Từ giã sư phụ, Tô Tần hạ sơn và quyết tâm thực hiện ước muốn làm giàu cháy bỏng của mình, làm giàu nhờ ba tấc lưỡi.

Nhìn qua cục diện thiên hạ, Tô nghĩ ra một kế sách. Ở đô thành có lắm nhà cung cấp thiết bị, vật tư phần cứng, ở thôn quê có lắm người cần mua những mặt hàng này. Tô sẽ nắm giá của nhà cung cấp, rồi đi về miền quê – càng xa càng tốt, vì ở thị thành người ta rành rẽ thông tin, biết rõ giá cả rồi – chào giá cao lên để ăn chênh lệch. Như thế không cần vốn liếng, không cần cơ ngơi, chỉ cần tốn chút... nước bọt là đã có tiền bỏ túi.


Việc trước tiên cần làm là phải in cái cạc-vi-dít thật “oách”. Chuyện nhỏ! Tô Tần cặm cụi thiết kế trên máy tính một cái cạc-vi-dít, có cả hình chân dung thật đẹp trai của Tô trên đó. Một cái tên công ty thật kêu: “Thời đại mới”, và còn nữa, chức danh của Tô cũng phải có chứ. Giám đốc hay tổng giám đốc thì nghe không hợp lắm. Phải rồi, ghi là “Sales Manager” – giám đốc bán hàng – hay lắm! Cạc này phải in màu thật đẹp để lấy uy, nhưng in offset thì phải số lượng nhiều và tốn bộn tiền. Chuyện nhỏ! Tô copy mẫu cạc 6x9 này thành 4 mẫu xếp trên khung hình 13x18, đem ra minilab rửa ảnh kỹ thuật số. Mỗi tấm như vậy cắt ra được 4 cái cạc-vi-dít, giá chưa tới 5.000 đồng. Cần bao nhiêu rửa bấy nhiêu, thật tiện lợi và tiết kiệm.

Việc kế tiếp là nghĩ cho được phải dụ bán cái thứ gì. Màn hình, máy in... thì to quá, rất cồng kềnh, không tiện cho kẻ thuyết khách như mình. Vả lại giá cũng hơi cao, khó xơi. CPU thì nghe đâu mạng lưới phân phối đã khá tốt, không chắc ăn. Cuối cùng, Tô Tần chọn mặt hàng là RAM, rất gọn nhẹ, chỉ cần đút túi. Thêm nữa đây là mặt hàng có xuất xứ vô cùng phong phú, mà giá cả lại bập bềnh như bong bóng xà phòng. Thật là một mặt hàng lý tưởng.

Tô Tần ra cửa hàng hỏi kỹ lưỡng giá cả, mua một thanh RAM đút túi làm mẫu. Kế đến, giở bản đồ ra coi để xác định vùng sâu vùng xa nào là đối tượng hợp lý để đi thuyết khách.

Mọi việc xong xuôi, Tô Tần quần áo chỉnh tề ra... đón xe đò về tỉnh X để bắt đầu hành trình gầy dựng sự nghiệp cho mình. Cả một trời tương lai phơi phới hiện ra trước mắt.

Đến nơi, Tô dò hỏi địa chỉ và ngoắt taxi để đến nơi cần đến.

Tiếp Tô Tần tại cửa hàng vi tính Sương sương của tỉnh X là một gã nhà quê chính hiệu. Gã mặc áo bỏ ngoài quần, đi dép xẹp và đang ngồi nhâm nhi ly đế ở bàn tiếp khách.

Tô Tần trịnh trọng đưa cạc-vi-dít và giới thiệu mình là “sales manager” của công ty Thời đại Mới, nhà cung cấp chính thức và độc quyền của loại RAM ABC mà Tô đang mang theo. Gã nhà quê vồn vã mời Tô ngồi và rót một ly để mừng buổi sơ giao.

 (Thuyết khách Tô Tần sẽ thành công như thế nào, đón xem kỳ sau sẽ rõ!)
___
eChip 195

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét