Không phải không có, chỉ tại không thèm!


Ba Trợn ngồi đọc đi đọc lại cái tin Ấn Độ đã sản xuất ra máy tính bảng (tablet PC) với giá 35 USD, chép miệng tiếc rẻ: Chậc, chậc, bên Ấn Độ sướng quá, có cái máy tính rẻ rề như vầy thì tha hồ mà xài. Không biết tới chừng nào Việt Nam mình mới có cái máy như vậy để Ba Trợn này mua xài cho đỡ ghiền!
Hai Ẩu trề môi nói: Ai nói chú mày Việt Nam mình không có cái thứ đó? Xưa rồi em ơi!

Ba Trợn nghe được, tươm tướp hỏi: Đâu? Ở đâu? Hồi nào?


Hai Ẩu khoan thai trả lời: Để anh kể chú mày nghe chuyện bí mật này. Hồi lâu rồi, các nhà sản xuất ra thứ máy rẻ tiền ấy định đưa vô thị trường Việt Nam. Vốn cẩn thận, các nhà ấy nhờ anh làm một cuộc nghiên cứu thị trường. 
  • Trời! Anh Hai oai vậy sao?
  • Chớ sao. Bây giờ chú em hãy lẳng lặng mà nghe anh kể kết quả nghiên cứu nè.
Đầu tiên Hai Ẩu khảo sát khách hàng là các em sinh viên nghèo. Đây đúng là đối tượng cần được sự phục vụ của các máy tính rẻ tiền nói trên. Hai Ẩu giới thiệu là có loại máy tính như vậy, như vậy đó; giá cả bây nhiêu, bây nhiêu đó. Mua hông? Mua hông?
Cậu sinh viên nghi ngờ, hỏi lại: Chơi game được hông? Card màn hình đời nào? Bộ nhớ card màn hình bao nhiêu MB?

Trời! Máy cỡ này làm gì có card đồ họa rời. Chơi game thì giỏi lắm là chơi mấy trò cổ điển.

 Cậu sinh viên nói: Cỡ tui là phải chơi con Core 2 Quad trở lên, DDRAM III 2 GB, HDD 500 GB trở lên, card màn hình 1 MB trở lên. Vậy chơi game mới… tạm được, còn coi phim HD, còn chơi Photoshop nữa… Thứ đồ chơi đó thì làm cái giống gì được, ông đem vô nhà trẻ cho tụi con nít chơi nó còn chê nữa là!

Hic, vậy đây là đối tượng không có tiền mà lại có yêu cầu cao, đòi đồ thứ dữ không à.

Hai Ẩu chuyển hướng, đi gặp các ông chủ doanh nghiệp, hy vọng là bán được vì đây là đối tượng có yêu cầu thấp, mà lại có tiền nhiều.

Hai Ẩu giới thiệu là có loại máy tính như vậy, như vậy đó; các ông chỉ có nhu cầu vậy đó, vậy đó. Vậy là phù hợp quá rồi. Mua hông? Mua hông?

Mấy ổng trợn mắt ngó Hai Ẩu, hỏi: Anh nói cái máy đó giá bao nhiêu tiền?

Hai Ẩu vui vẻ trả lời: Chỉ có 35 USD thôi à!

Lập tức mấy ổng nổi điên lên, rủa xa xả: Anh khi dể tụi tui vừa vừa thôi nhe! Cỡ tụi tui mà xài cái thứ đồ bố thí đó hả? Đem cho tụi ăn mày đi! Tụi này sắm máy phải cỡ một hai ngàn đô trở lên mới xứng tầm đại gia. Còn xài được bao nhiêu tính năng của nó thì… thây kệ cha tụi tui, biết chưa hả?

Bí quá, Hai Ẩu đi gặp các nhà phân phối. Hai Ẩu giới thiệu là có loại máy tính như vậy, như vậy đó; giá cả bây nhiêu, bây nhiêu đó. Bán hông? Bán hông?

Mấy ổng lắc đầu quầy quậy: Hông! Hông bán! Bán có 35 USD thì lời được mấy xu? Chả bù được chi phí giao hàng, chi phí bảo trì.

Hai Ẩu nài nỉ: Thì coi như các anh hy sinh, chấp nhận lợi nhuận ít, chấp nhận bỏ công ra để được vinh dự góp phần phát triển ứng dụng công nghệ thông tin nước nhà, vì tương lai mai sau mà!

Mấy ổng cương quyết: Không là không! Ngu sao hy sinh? Anh đem hàng về cất trong kho đi, đừng mong có ai bán dùm anh.

Đó, chú mày thấy chưa? Một sản phẩm mà người mua không chịu mua, người bán không chịu bán thì làm sao có thể đưa ra thị trường được? Bởi vậy mới nói là không phải không có, chỉ là không thèm thôi!
____________
Siêu thị Số - số 59, tháng 8/2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét