Hai Ẩu ngồi lơ mơ trên xe và nghĩ rằng mình phải giết thời giờ bằng cách làm thám tử Sherlock Holmes. Quan sát hành vi của hành khách trên xe, và từ đó phân tích họ là ai, ở đâu, làm nghề gì. Quả là một trò tiêu khiển thú vị và đầy chất trí tuệ!
Hành khách trên xe thì nhiều, nam nữ, ông già bà già, trẻ con…, nhưng Hai Ẩu chỉ quan tâm đến phụ nữ trẻ (đẹp càng tốt) vì như thế điệp vụ này mới tăng phần hấp dẫn.
Ngồi song song với hàng ghế của Hai Ẩu là một cô gái trẻ xinh xắn. Cô nàng diện bộ đồ thật model, xách cái túi hàng hiệu, tóc xì-tin. Cô nàng móc trong túi ra một cái iPhone, và cứ cách chừng 10 phút lại tíu tít gọi cho ai đó. Hai Ẩu nghe được nội dung trao đổi như thế này:
- Hôm nay chị về Biên Hòa được không? Em có mấy vé buffet ăn sáng ở … nè. Được được, 9 giờ chị em mình đi nhe, 10 giờ nó hết rồi.
- Ê, hỏi nè, hôm qua mấy cha đó bo cho em đô hay Việt vậy? Việt à? Mấy chai? Ra sân bay mới đưa hả? Trời, lúc dắt vô siêu thị thì sao?
- Ba ơi, con gần tới rồi, ba ra bến xe đón con nghe!
Căn cứ vào những dữ liệu ghi nhận được, Hai Ẩu xác định “nhân thân” của cô gái này như sau: Tuổi độ ngoài 20, gốc Hoa (căn cứ vô giọng nói đớt đớt), làm nghề hướng dẫn du lịch tự do, chơi nhiều, ngủ nhiều (9 giờ mới đi ăn sáng), chưa có người yêu hoặc chồng (vì phải kêu ba ra đón).
Nhân vật thứ hai được Hai Ẩu quan tâm phân tích là một cô gái ngồi bệt cạnh hàng ghế của mình (vì hết chỗ ngồi, mà Hai Ẩu không nhường chỗ!). Cô này mặc quần jean, áo sơ mi, gương mặt hơi khắc khổ. Lúc ngồi trên xe cô cũng rút điện thoại ra nhưng không gọi mà chỉ nhắn tin. Điện thoại loại bình dân. Vì cô gái ngồi bệt ở dưới, còn Hai Ẩu ngồi trên ghế nên… đọc được gần hết nội dung tin nhắn của cô ta (cái này không phải tính xấu tò mò, mà là óc quan sát của nhà thám tử!). Gần đến nơi, cô mới gọi điện cho anh nào đó ra đón.
Căn cứ vào những dữ liệu ghi nhận được, Hai Ẩu xác định “nhân thân” của nhân vật này như sau: Là công nhân (căn cứ vào việc cô lên xe ở giữa chặng, ở ngay một khu chế xuất), người Nghệ An (căn cứ theo giọng nói), nghèo (xài điện thoại bình dân, không gọi nhiều mà chỉ nhắn tin), có bồ rồi (căn cứ theo nội dung tin nhắn).
Hai Ẩu đang đắc ý với tài năng phân tích kiểu thám tử Sherlock Holmes của mình thì điện thoại reo. Hừm, số lạ hoắc! Hai Ẩu bắt máy thì nghe: Chào anh Hai Ẩu! Chúc mừng sinh nhật anh!
Hai Ẩu giật mình, thằng này là thằng nào mà nó biết mình, biết số điện thoại và cả ngày sinh nữa. Sherlock Holme – Hai Ẩu hỏi lại: Xin lỗi, anh là ai? Sao biết tui?
Hai Ẩu nghe tiếng cười khục khục từ phía sau. Té ra người gọi là một gã choai choai ngồi ngay hàng ghế sau của Hai Ẩu. Một người hoàn toàn xa lạ. Hắn cúp máy, và nói chuyện trực tiếp với Hai Ẩu:
- Biết chứ! Tôi biết anh tên thật là…, sinh ngày…, tại… Lúc nhỏ anh học tại…, sau đó học tại…, rồi ra trường làm việc ở các nơi như sau:… Tôi còn biết anh có sở thích là….
Hai Ẩu nghe mà bủn rủn tay chân. Thằng cha này là ai mà nó biết hết vậy? Nếu mình là Sherlock Holmes, hổng lẽ nó là… James Bond 007? Mà nãy giờ mình ngồi im chứ đâu có… cục cựa như 2 cô kia, nó quan sát được cái gì mà biết rành rẽ vậy?
Chừng như biết thắc mắc của Hai Ẩu, gã choai choai ấy nói:
- Lúc nãy, khi anh móc bóp ra trả tiền xe buýt, tôi thoáng thấy 1 cái thẻ gì đó có tên anh ở trong bóp. Thế là tôi search Google để tìm tên anh. Sau đó tôi lần ra Facebook và các mạng xã hội mà anh có tham gia. Thế là có đầy đủ thông tin thôi, hi hi hi!
Vừa nói hắn vừa lo le cái smart phone trong tay, phán tiếp: Cái trò làm thám tử này vui thiệt!
Hai Ẩu lầm bầm: Hừm, vui! Chú mày làm Sherlock Holmes quê độ quá!
_______________
Siêu thị Số - số 65, tháng 11/2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét