Chuyện kể của anh hùng Lương Sơn Bạc

Sau thời gian dài quen nhau qua Phây-búc, bữa nọ Hai Ẩu nhận lời mời tới đối ẩm cùng đầu lĩnh Tống Giang của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc trên bến Lương Sơn (thuật ngữ bây giờ kêu là ốp-lai, offine).


Tống Giang hể hả chào đón Hai Ẩu, nâng ly rượu chúc mừng và nói:
  • Tống Giang này rất hân hạnh được Hai Ẩu đại ca hạ cố viếng thăm nơi bến nước. Như đại ca biết đó, 108 huynh đệ của Tống Giang này bất mãn chuyện đời mới lên Phây lập ra một trang có tên là Thủy hử do đệ làm thủ lĩnh. Nay cảm tài, mến đức của đại ca, nếu đại ca không chê, đệ xin nhường lại chức thủ lĩnh cho người.
Hai Ẩu xua tay lia lịa:
  • Không được, ta chơi với đệ vì cảm mến khí khái, nhưng nói thiệt nghe, 108 vị anh hùng của đệ lên Phây đụng gì cũng chửi, bạ đâu cũng chửi. Anh hùng đâu không thấy, chỉ thấy mọi người gọi các đệ là anh hùng bàn phím, là bọn chém gió. Ta quyết không nhập bọn với hiền đệ đâu, mang tiếng chết!
Tống Giang cười khùng khục, đáp lời Hai Ẩu:
  • Chém gió chơi cho nó xả xú-báp thôi mà đại ca. Đại ca thông cảm đi, chỉ ở trên Phây tụi nó mới dám kêu ông này ông nọ bằng thằng này thằng kia, chớ ở ngoài tụi nó đâu có dịp gặp, mà gặp thì sợ xám mặt rồi, lấy đâu mà chửi?
Hai Ẩu lại nói:
  • Còn nữa, trên Phây các đệ còn đưa lên những hình ảnh, những câu chuyện não lòng để kêu gọi lòng thương hại của người xem. Chuyện thiệt cũng có, nhưng chuyện bịa thì nhiều. Đọc những thông tin này ta đau lòng thì ít mà đau bụng thì nhiều. Chưa hết, ở cuối mỗi bài viết các đệ còn chua thêm câu: Ai đọc mà không share tin này là cái đồ vô lương tâm. Ta đọc tới đây là mắc ói, và cứ muốn vả miệng cái thằng ngu nào viết ra câu đó.

Không đợi Tống Giang giải thích hành tung các huynh đệ Lương Sơn Bạc của mình, Hai Ẩu lái qua chuyện khác.
  • Thôi, hãy bỏ ý định mời ta tham gia Lương Sơn Bạc đi nghen. Chẳng mấy khi anh em ta gặp nhau ở đây, giờ hiền đệ hãy kể những chuyện vui trên Phây cho ta nghe đi.
Tống Giang hào hứng kể liền:
  • Chuyện dzui thì nhiều lắm đại ca, ví như chuyện này. Đệ có quen một mệnh phụ phu nhân, tuổi đà xế xế. Bữa nọ, phu nhân nổi hứng post lên Phây một cái hình tự sướng. Hình không đẹp, chẳng xấu, không đáng khen, chẳng đáng chê. Nhưng với phép lịch sự của đấng nam nhi, đệ phải còm-men một phát cho vui lòng hiền tỷ, phải hông đại ca?
Hai Ẩu vỗ vai Tống Giang, nói: Hiền đệ hành xử vậy thiệt đáng mặt một nam tử hán đại trượng phu!


Tống Giang tiếp lời:
  • Đệ chỉ còm vô đó hình một cái mặt cười thôi cho nó khách quan. Không khen không chê mà lị. Vui là chính. Thế nhưng vì đệ đã còm vô đó, cho nên mỗi khi có ai còm tiếp theo thì nó feed cho đệ, kèn kêu bíp bíp, đèn đỏ nháy liên tục. Đệ vừa nhét dế vô túi quần lại nghe bíp bíp phải rút ra coi thử có tin gì mới. Đó là còm-men: Đẹp quá chị ơi!
  • Vậy à. Thế ra đấy là một mỹ nhân à? Phiền đệ lấy xì-mạt-phôn ra cho ta ngắm dung nhan nàng ấy một chút.
  • Xời ơi, đệ đã nói với đại ca rồi. Không đẹp, không xấu. Nhưng mấy đứa ấy chắc là đệ tử của mệnh phụ phu nhân nên chúng khen lấy lòng ấy mà. Thế rồi đệ nhét dế vô túi, lại bíp bíp, móc ra, lại có một còm cho cái hình đó: Chị ơi đẹp quá! Xong đệ nhét dế vô túi, lại bíp bíp, móc ra, lại một còm: Quá đẹp chị ơi. Xong đệ nhét dế vô túi, lại bíp bíp, móc ra, lại một còm: Ơi, đẹp quá chị! Xong đệ nhét dế vô túi, lại bíp bíp,...
Hai Ẩu vội can Tống Giang:
  • Thôi, ta hiểu rồi. Đệ có thể nói câu gì khác Đẹp quá chị ơi được hông?
  • Thì nãy giờ đệ đâu có nói Đẹp quá chị ơi đâu! Sau đó thì dế của đệ cứ bíp bíp, và mỗi lần đệ mở ra đọc thì nào là: Chị quá đẹp ơi, Ơi chị đẹp quá, Chị đẹp quá ơi!...
Hai Ẩu nâng ly nước suối lên, khà một cái đầy sảng khoái, nói:
  • Ta công nhận dzui thiệt, nhưng như dzậy đủ rồi. Đệ kể chiện khác đi.
Tống Giang bưng ly bia lên làm cái ọt, kể tiếp:
  • Có một tiểu thơ nọ, đệ mới kết bạn trên Phây chưa lâu nên cũng chưa thân thiết lắm. Vì đã là bằng hữu, nên trên Newsfeed của đệ xuất hiện hình ảnh của nàng. Dáng nghiêng nghiêng, tóc xõa, môi cười chúm chím...
  • Dung nhan nàng diễm lệ không?
  • Dạ cũng được, không đến nỗi nào. Lạ một điều rằng, News Feed là chỗ để hiện lên các cập nhật mới nhất của bằng hữu. Thế nhưng trên ấy sáng rồi chiều, rồi tối, rồi ngày hôm sau nữa đệ vẫn cứ thấy trên Timeline của mình hình ảnh nàng: Dáng nghiêng nghiêng, tóc xõa, môi cười chúm chím...
  • Haizzzaaa! Hay là đệ đã tương tư, lúc nào cũng mơ tưởng đến nàng?
  • Dạ không! Họa chăng Zuckerberg tương tư thì có. Thế rồi một hôm rãnh rỗi, đệ bước sang nhà nàng. Nhà trên Phây ấy chớ không phải khuê phòng ngoài đời nhe đại ca. Đệ mới phát hiện ra...
Hai Ẩu hồi hộp hỏi: Phát hiện ra điều gì?
  • Đệ phát hiện ra rằng mỗi ngày nàng tự sướng nhiều lần. Mỗi lần đều chụp trong tư thế ấy, có thay đổi chút chút về trang phục, về cử chỉ... Vì cập nhật nhiều lần nên hình cứ được đưa lên timeline bè bạn. Do đệ sơ ý nên nhìn hình nào cũng như hình nào, tưởng rằng một hình mà Zuckerberg cứ đưa đi đưa lại mãi để...dụ dỗ đệ!

Hai Ẩu lại bưng ly nước suối lên ực một phát rồi cười khà khà nói với Tống Giang:
  • Hay! Câu chuyện này khiến ta cảm tác được một bài thơ. Đệ nghe nhé:
EM THƠ, CHỊ ĐẸP EM ĐÂU?

Xuân hồng có chàng tới hỏi
Em thơ, chị đẹp em đâu ?
Chị tôi tóc xõa ngang đầu
Đã post hình lên Phây-búc

Hạ đỏ vẫn chàng tới hỏi
Em thơ, chị đẹp em đâu ?
Chị tôi hoa trắng cài đầu
Đã post hình lên Phây-búc

Thu xám cũng chàng tới hỏi
Em thơ, chị đẹp em đâu ?
Chị tôi khăn trắng ngang đầu
Đã post hình lên Phây-búc

Đông xám lại chàng tới hỏi
Em thơ, chị đẹp em đâu ?
Chị tôi hoa phủ đầy đầu
Đã post hình lên Phây-búc

Tống Giang vừa khen nức nở vừa hỏi:
  • Đệ bái phục đại ca, nhưng cho đệ hỏi: Sao giống bài Tình sầu của nhà thơ Huyền Kiêu quá vậy?
Hai Ẩu phủi tay, nói:
  • Thì nó đó chớ đâu. Ta đâu biết tự làm thơ đâu nà. Nhớ nè, khi ta post bài thơ này lên Phây thì đệ phải còm men ngay: Hay quá huynh ơi! Nghe chưa?
Tống Giang nâng ly bia lên, hô to:
  • Tuân lệnh, đại ca!
Hai Ẩu
eChip Xuân 2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét