1.
Từ hồi còn nhỏ,
chưa biết đến kế hoạch kinh doanh là gì thì Văn Tèo đã vô tình chạy doanh số. Ấy là hồi Văn Tèo còn vác
cái thùng mốp đi bán cà rem. Bán đến chiều tối mà cà rem vẫn còn nhiều, chỉ có
nước ăn cho hết. Nhưng mà ăn thì làm sao hoàn
thành chỉ tiêu bán hàng, về nhà sợ bị má la, Văn Tèo ngồi khóc hu hu.
Lúc đó Văn Tèo gặp
Văn Tí mếu máo ôm thùng cà rem đi tới. Văn Tí cũng bán ế nhệ và không dám về nhà.
Văn Tèo bèn nghĩ ra một sáng kiến: Văn Tèo mua cà rem của Văn Tí, Văn Tí mua cà
rem của Văn Tèo. Hai bên mua qua mua lại, mua bao nhiêu… ăn bấy nhiêu. Chẳng mấy
chốc mà 2 thùng cà rem hết sạch. Thế là cả Tí và Tèo đều đã bán hết hàng, hoàn thành kế hoạch kinh doanh. Cả hai cùng
thơ thới ra về !
Chuyện chạy doanh số đầu tiên trong đời Văn Tèo là như thế đó!
Lớn lên, Văn Tèo
làm sale cho một công ty máy tính. Thân
phận một gã làm sale là bị ép doanh số và phải chạy doanh số.
Bạn chưa biết ép doanh số là sao à? Là thế này: Là nhà phân phối, hoặc ông sếp của Văn Tèo buộc chàng phải đạt được một mức doanh thu bán hàng nào đó. Đạt hoặc vượt mức này mới gọi là hoàn thành kế hoạch, mới có lương có thưởng, còn nếu không thì... đói nhăn răng!
Thuở buôn bán thuận lợi thì rất sướng, bán được nhiều hàng, thu được nhiều tiền, được thưởng theo doanh số, nhưng đến thời buổi kinh tế khó khăn thì đời Văn Tèo như cá nằm trên thớt. Không chạy cho đủ doanh số thì sẽ không có lương, thậm chí có thể bị đuổi việc.
Mời mọc mãi mà chẳng
ai mua hàng, ai cũng đành đoạn quay đi. Văn Tèo rên rỉ bài ca Phút
cuối: Biển xanh vẫn xanh, người đi sao đành?
Bí lối, Văn Tèo quay sang mời người yêu của mình mua hàng.
Giúp anh đi em, anh yêu em nhiều lắm. Doanh số thêm được chút nào đỡ chút nấy mà.
Giúp anh đi em, em mà không mua hàng giúp anh là... là... là hôm tiễn anh về nơi cuối trời, em ơi bao giờ nhớ thương này nguôi!
Người yêu của Tèo chẳng những không chịu mua hàng, mà còn bo-xì chàng luôn. Thế là Văn Tèo mất người yêu, mất luôn cả việc!
3.
Văn Tèo chuyển
sang làm cho một đơn vị truyền thông, chuyên PR, quảng cáo. Hàng năm, đơn vị này
tổ chức bình chọn những sản phẩm, dịch vụ xuất sắc để tôn vinh, trao huy chương
vàng. Văn Tèo yên tâm rằng đời mình đã sang trang, không lo chạy doanh số nữa, vì người ta sẽ ùn ùn
tìm đến mình để mong được tặng huy chương, mình chỉ cần lo xét duyệt để bớt đi cho giải thưởng thêm phần danh giá,
chứ đâu phải năn nỉ đi xin người ta mua hàng như ngày xưa.
Mỗi năm đơn vị của Tèo xét thưởng 100 cái cúp vàng. Năm nay sắp hết năm mà chả có ai xin xét thưởng cả, sếp méo mặt chỉ đạo cho Tèo: Ráng đi kiếm nhiều thằng, đè đầu nó ra bắt nhận cúp!
Hic, lại là chạy...
Văn Tèo đi lang thang trên đường, tìm người để ép nhận cúp, bỗng nhiên gặp người bạn cố tri năm xưa: Văn Tí! Văn Tí đang ngồi vá xe bên lề đường.
Văn Tèo mừng như bắt được vàng, tíu tít hỏi thăm Văn Tí, rồi quyết định sẽ xét duyệt cho doanh nghiệp vá xe của Văn Tí được thưởng cúp vàng dịch vụ tuyệt hảo năm 2012. Văn Tèo vừa rút mẫu hồ sơ xin xét giải thưởng trong cặp ra, vừa huyên thiên giải thích với Văn Tí: sẽ có Gala tổ chức trọng thể để tuyên dương ông, sẽ có chiếu lên ti vi, sẽ đăng báo... Văn Tí khoái chí cười tít mắt, hỏi Văn Tèo: Đã quá! Nhưng mà có tốn kém gì hông?
Văn Tèo đáp lí nhí: Có chớ, 100 thằng mỗi thằng 20 triệu, gọi là chi phí truyền thông...
Văn Tí cười hí hí: Vậy là đi mua cúp chứ xét thưởng cái con mẹ gì! Thôi ông ơi, ông có chạy doanh số thì đi dụ thằng khác mua cúp đi, để yên cho tui vá xe nha!
Thế là Văn Tí không chịu nhận phần thưởng cúp vàng, Văn Tèo lại phải tiếp tục chạy... Hiện giờ đã gần hết năm mà số chỉ tiêu cúp vàng vẫn chưa đạt được, bạn nào cần cúp xin liên lạc với tôi, để tôi chỉ giúp Văn Tèo. Bảo đảm bạn sẽ có cúp vàng ngay thôi!
Hai Ẩu
eChip 354 - 26/10/12
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét